Truyện ngắn Đỗ Ngọc Thạch
Kiếm tiền tiêu Tết - Truyện ngắn Đỗ Ngọc Thạch
-
kiếm tiền tiêu Tết - Newvietart
newvietart.com/index3.2052.html07-02-2010 – ĐỖ NGỌC THẠCH ... là Tiền Tiêu Tết! Người ta xoay xỏa đủ kiểu, đủ cách để kiếm tiền tiêu Tết, nhưng không phải ai cũng đạt được điều mong ... -
Kiếm tiền tiêu Tết ; Kiếm sống - Đỗ Ngọc Thạch | Blog | Tamtay.vn
blog.tamtay.vn/entry/view/72396131-12-2011 – KIẾM TIỀN TIÊU TẾT. Truyện ngắn của Đỗ Ngọc Thạch. Khi năm hết Tết đến, mối quan tâm của hầu hết người dân, và đặc biệt là những người ... -
Đỗ Ngọc Thạch
www.vannghechunhat.net › TruyệnChi tiết: Chuyên mục: Truyện ngắn Đỗ Ngọc Thạch: Lượt xem: 229. Kiếm tiền tiêu Tết...
Kiếm tiền tiêu Tết
- Chuyên mục: Truyện ngắn Đỗ Ngọc Thạch
- Lượt xem: 258
Thêm... Thêm bình luận mới
Các bài khác...
Trang 24 / 39
Kiếm tiền tiêu Tết
- Chuyên mục: Truyện ngắn Đỗ Ngọc Thạch
- Lượt xem: 257
Người ta xoay xỏa đủ kiểu, đủ cách để
kiếm tiền tiêu Tết, nhưng không phải ai cũng đạt được điều mong
muốn, thậm chí ngày Ba mươi Tết rồi mà chưa kiếm đủ số để sắm ba mâm
cúng không thể thiếu: Chiều Ba Mươi, Giao Thừa và Sáng Mồng Một. Có
rất nhiều nhà ăn Tết mà cũng chỉ như ngày thường! …Nhà ông Song Hàn
và bà Lưỡng Bần thuộc vào số những nhà nghèo, kém may mắn như vậy…
Ông Song Hàn quê gốc ở vùng Sông Hàn,
tên ông là tên con sông nổi tiếng toàn quốc đã đi vào thơ ca, nhạc
họa, chẳng hạn như câu thơ sau của nhà thơ xứ này: Con qua Cẩm Lệ,
Sông Hàn / Ngũ Hành Sơn đó mơ màng bóng cha… Nhưng văn phòng UB Xã làm
bay mất cái dấu “Mũ” trên chữ “O”, thành ra tên ông thành Song Hàn,
lại có ý nghĩa khác: Hai cái nghèo, hai kiếp nghèo, hai đời nghèo?
Vận vào đời mình, ông thấy đúng quá, đời cha ông rất nghèo, lưu lạc
vào Sài Gòn kiếm sống, nghèo vẫn hoàn nghèo, và ông sinh ra trong
cảnh nghèo, lúc nhỏ sữa cũng không có mà uống! Như thế tức là ông
nghèo hai đời? Tuy thế, khi sinh ra cô con gái đầu (và cũng là duy
nhất), ông lại rất vui vì nghĩ đời nó sẽ hết nghèo, nên ông đặt tên
nó là Kim Ngân! Tuy từ khi có cô con gái Kim Ngân, nhà ông chưa giàu
lên nhưng cũng không bao giờ bị đói, ông đã tự mua được chiếc xích lô,
vợ ông đã có đủ vốn để làm một cái tủ trái cây ngon lành và con gái
ông đã được học hết lớp 10 rồi đi học một lớp Y tá sơ cấp, giờ đã
được làm trong một Bệnh viện lớn, lương không cao nhưng “bổng lộc”
mùa nào thức ấy, người nhà bệnh nhân tạ ơn thì có gì sai mà không
nhận? Tết năm con Trâu này, con gái ông vừa chẵn hai Giáp, tức 24
tuổi, thầy tướng nào cũng nói sẽ có lộc mới, sẽ phát tài, nên ông vui
lắm! Tuy nhiên, chỉ còn một tuần nữa là Tết mà “Ngân sách” chi tiêu
cho ngày Tết theo bà vợ ông Hàn cho biết thì coi như vẫn chưa có
gì, ngoài số tiền thưởng của cô con gái, còn chưa biết chắc là bao
nhiêu?
*
Ngày 23, ngày Ông Táo lên chầu Trời.
Lễ cúng ông Táo làm đơn giản, tuy thế bà vợ ông Hàn phải lấy trong số
vốn của tủ trái cây và giao hẹn với chồng: “Ngày hôm nay, ngoài số
tiền mua gạo thường kỳ, ông phải bù vào cái lễ cúng ông Táo, nghe
không?”. Ông Hàn ngồi lên xe mà không biết đạp tới đâu? Vừa ra đầu
hẻm, ông nghe mấy đứa trẻ con thi nhau đọc những câu toàn chữ “T”:
Thầy thằng Tý túng tiền tiêu Tết, toan tự tử, tối thứ tư, tại toa tàu
thứ Tám! Thầy tôi thấy thế thương tình, tặng thầy thằng Tý tý tiền tiêu
Tết! Thầy thằng Tý thôi tự tử!... Trời ơi, sao mà đúng tâm tư của
mình thế? Ông Hàn nghĩ, nếu ngày hôm nay mà không kiếm đủ số như bà
vợ nói thì đúng là sẽ đi tự tử!
Ông Hàn đang bù đầu với một lô chữ “T” của bọn trẻ con thì có một
ông khách mập bự, ngoắc lại kêu chở tới nhà hàng đặc sản Hương Quê!
Có thế chứ, khách mở hàng mà tướng tá ngon lành như thế này là ổn
rồi! Ông Hàn còng lưng đạp, đưa người khách mập bự tới nhà hàng
Hương Quê. Tới nơi, người khách nói chờ khoảng nửa tiếng sẽ về ngay.
Ông Hàn mừng quýnh, vậy là mở hàng bằng cuốc xe “khứ hồi” thì còn
gì bằng! Ông liền kéo cái xích lô tới sát tường nhà hàng Hương Quê,
ngồi lên xe rồi ngả lưng tranh thủ làm một giấc, bởi đêm hôm qua, ông
cứ mải mê “vật lộn” với bà vợ mà quên cả ngủ!
Khi ông Hàn bừng tỉnh thì đã quá trưa,
khoảng một, hai giờ chiều gì đó! Ông lặng người khi sực nhớ ra mình
đang chờ ông khách mập bự đi cuốc xe “khứ hồi”! Thôi, thế là mất toi
cuốc xe khứ hồi! Ông tính vào nhà hàng hỏi xem ông khách mập bự có
còn ở trong đó không nhưng lại nghĩ: đã quá giờ hẹn, là mình ngủ
quên, lỗi tại mình! Thôi bỏ!
Ông Hàn lên xe, ngồi đạp từ từ nhưng
đầu óc thì như mây bay lãng đãng, không biết sẽ đi đâu? Ông bỗng thấy
đói! Chẳng lẽ lại mò về nhà ăn cơm? Gạo còn chưa mua được thì cơm
nước gì? Nghĩ thế, ông bấm bụng đạp tới chỗ mấy người bạn đồng
nghiệp, xem họ có san sẻ cho được người khách nào không? Song, khi
ông mới đi được khoảng mười phút thì có hai người chặn xe ông lại,
kêu ông chở một người phụ nữ bị tai nạn giao thông, đang ngồi rên la
bên vệ đường, máu me đầy người! Không chần chừ, ông cặp xe lại gần
người bị nạn, rồi còng lưng đạp tới trung tâm cấp cứu Thành phố!
Khi ông Hàn về tới nhà thì thành phố
đã lên đèn. Bà vợ và cô con gái đang ngồi chờ cơm, ra cửa đón ông,
nhìn thấy cái xích lô đầy những vết máu đã xỉn khô thì dường như đã
hiểu chuyện gì đã xảy ra với ông!
*
Là người rất mê coi bói toán, tử vi
nhưng ông vẫn chưa hết ngơ ngẩn, bàng hoàng khi ngày hôm sau, thật
không thể tin nổi, sự việc lại xảy ra với ông gần giống như ngày hôm
trước! Chỉ khác chút ít là buổi sáng thì ông chở một người khách sộp,
tới một tòa cao ốc, cũng hẹn sau hai mươi phút sẽ xuống đi cuốc xe
“khứ hồi”, nhưng rồi không bao giờ xuống nữa! Còn cuốc xe tới Bệnh
viện hôm nay là chở mấy đứa trẻ một trường Mầm Non bị ngộ độc thực
phẩm, ông phải chở hai đứa và một cô giáo áp tải! Khi nhìn lại xích lô
thì không thể tin được, hai đứa bé ói nôn ra đầy xe! Người ta chỉ
mải lo cấp cứu cho mấy đứa bé mà không hề ngó ngàng gì đến ông, tức
trả ông tiền “cước vận chuyển”!
Chán nản, thất vọng hết sức, sang ngày
thứ ba, ông tính “giải nghệ” một hôm để “xả xui”, ra đầu hẻm ngồi
uống cà phê. Nhưng chưa uống hết ly cà phê thì ông Tổ trưởng dân phố
nắm chặt tay ông mà nói: “Tôi có người em ở Canada về quê hương ăn
Tết, nó lại nói là không đi taxi mà đi xích lô từ sân bay về nhà để
còn nhìn ngắm phố phường. Vậy nhờ ông đi một chuyến!”. Ông Hàn nghe
ông Tổ trưởng dân phố nói vậy thì đứng dậy đi lấy xích lô ngay vì
không thể từ chối ông Tổ Trưởng, vả lại chở khách Việt kiều là “mơ
ước” của dân xích lô như ông!
Đến sân bay, ông ngồi chờ ở vòng ngoài. Song, thật không thể tin
nổi, ông ngồi chờ một giờ, rồi hai giờ mà không thấy ông Tổ Trưởng
cùng người em Việt kiều Canada đâu? Ông quyết định quay về nhà và
nghĩ sẽ lấy sợi dây xích khóa cái xích lô này vào cái cột điện trước
cửa nhà! Ông khóa cái xích lô xong, liền đi đến nhà ông Tổ trưởng
thì thấy nhà vẫn khóa cửa, hình như là cả nhà ông Tổ trưởng ra sân
bay đón người em Việt kiều. Ngày hôm sau, ông mới được biết người em
của ông Tổ trưởng gặp “rắc rối” vì vận chuyển ma túy tổng hợp, số
lượng khá lớn!...Ông Tổ trưởng đang bù đầu lo việc của người em mà
quên luôn ông, điều đó xảy ra là tất nhiên!
Sang ngày thứ tư, tức ngày 26 tháng
Chạp, người ta thường nói là ngày 26 Tết, tức Tết đã đến, nói chính
xác thì Tết đã cận kề, người người đi sắm Tết tấp nập. Vậy mà ông Hàn
vẫn thấy bà vợ ông “bình chân như vại”, trong nhà ông chưa thấy dấu
hiệu gì của Tết cả, ngay cả bàn thờ gia Tiên với mâm ngũ quả cũng
chưa có gì? Chắc phải tới ngày 28, 29 bà vợ ông Hàn mới bày biện bàn
thờ, bởi thực ra điều quan trọng đầu tiên là “Tiền đâu”? Nghĩ đến
hai chữ “Tiền đâu”, ông Hàn lôi cái xích lô ra đầu hẻm, phải hành
động, phải đi kiếm tiền tiêu Tết!
Có câu “Quá tam ba bận”, tức mọi cái
xui xẻo của ba hôm vừa rồi chắc chắn không xảy ra với ông Hàn nữa?
Ông Hàn nghĩ vậy và bình tâm ngồi lên yên “con ngựa già”, đạp một
hơi dài để gọi là “đứt đuôi con nòng nọc” với ba ngày xui xẻo vừa
qua!... Khi ông Hàn từ từ “thả lỏng dây cương” để quan sát hai bên
đường tìm “mối khách”, thì không cần đợi lâu, một bà cỡ hơn tứ tuần,
quần áo rất “thời trang”, son phấn khá đậm, ngoắc ông lại. Khi đã an
tọa trên xích lô rồi, bà khách kia nói nhỏ mà rõ từng tiếng một:
“Ông thích vui thú ở chỗ nào thì đưa tôi tới đó, tôi chỉ xin ông
tiền ăn ngày hôm nay mà thôi!”. Ông Hàn trố mắt nhìn bà khách, như là
không tin ở tai mình, hỏi lại: “Bà nói gì?”. Bà khách làm điệu bộ
đánh mắt đưa tình, nói nhỏ: “Thì tôi đã nói rồi đó, giờ tôi là Tình
nhân của ông!”. Ông Hàn nhảy xuống đường, nói như quát: “Bà này điên
rồi! Xuống xe ngay!”. Bà khách kia vẫn bình thản như không nghe rõ
câu nói của ông Hàn, nhoẻn miệng cười rồi nói: “Rượu mời không uống
lại muốn uống rượu phạt sao? Ông có tin là tôi gọi mấy thằng chém
mướn tới chặt nát cái xế của ông không?”. Ông Hàn có linh cảm là dây
vào “Tổ ong” nên hạ giọng nói nhỏ: “Xin bà chị thương tình, em còn
phải đi kiếm tiền đong gạo, khi nào rảnh rang mới hầu hạ bà chị
được!”. Bà khách nghe nói thế thì lấy ra điếu thuốc, bật quẹt hút
một hơi rồi mới nói: “Thôi được! Vậy thì đưa chị tới nhà hàng Ngõ
Nhỏ ở đường Ngô Thì Nhậm!”.
…Khi đã đạp một mạch để thoát khỏi cái
“mùi Hồ Ly” của bà khách, ông Hàn mới thấy hú vía! Ông lại “thả lỏng
dây cương” mà đầu óc vẫn chưa ổn định! Chẳng lẽ ngày hôm nay mình
lại bị Hồ Ly quấy nhiễu? Vừa nghĩ tới đó thì có một cô gái trẻ đẹp
như người mẫu thời trang chân dài, một bước đã ngồi gọn trên xích
lô, nói như ra lệnh: “Đến vũ trường Bốn Sao!”. Ông Hàn bàng hoàng,
như là gai ốc nổi lên khắp người rồi gục xuống, ngất xỉu ngay trên
yên “con ngựa già”! May cho ông Hàn là vừa đúng lúc đó, một bạn đồng
nghiệp của ông đi tới, thấy thế thì kịp thời đỡ ông xuống, dìu vào
hè đường, sơ cứu cho ông rồi đưa ông về nhà, giao cho bà Bần!
*
Đó là chuyện xảy ra vào bốn ngày giáp
Tết năm con Trâu. Suốt mấy ngày Tết, ông cứ như người mất hồn, lúc
nào cũng ngơ ngơ ngác ngác, khiến cho bà vợ và cô con gái lo sợ vô
cùng. May mà cô con gái Y tá của ông gọi được ông Bác sĩ Thần kinh
số Một ở Bệnh viện tới, dùng phương pháp Đông – Tây Y kết hợp mới
chữa khỏi cho ông cái bệnh “Tâm thần phân liệt” đã thâm nhập vào ông
tới năm, sáu phần!
Năm nay là năm con Cọp, ông Hàn nghĩ “vận sui” sẽ không dám vuốt
râu Hùm! Vì thế, ngày 23 Tháng Chạp, sau khi vợ ông làm lễ cúng ông
Táo xong, ông ung dung lên xe, vừa đi vừa …huýt sáo! Vợ ông, cả con
gái ông đã dặn rất kỹ: Không được nghĩ quá nhiều đến mấy chữ “Kiếm
tiền tiêu Tết”, nó sẽ làm ông rối trí! Việc kiếm tiền tiêu Tết năm
nay hai mẹ con bà Bần và Kim Ngân đã dự liệu xong xuôi, cho nên ông
Hàn kiếm thêm được đồng nào thì tốt, còn nếu không có cũng không
sao! Nói là nói thế, ông Hàn nghĩ mình không thể trút hết gánh nặng
lên vai vợ con. Khi nghe vợ con dặn dò quá kỹ, cứ như là ông chưa
từng lăn lộn trường đời kiếm tiền, Ông thầm nhủ: mình phải kiếm một
món lớn cho hai mẹ con thưởng thức chữ “Bất ngờ”!
Đi được năm phút, ông sực nhớ ra con
gái dặn sáng nay tới nhà Bác sĩ Thư ở đầu hẻm bên kia đường, chở ông
Bác sĩ này tới Bệnh viện chấn thương chỉnh hình để tái khám. Ông Bác
sĩ Thư này bị tai nạn gãy cả hai chân, nhưng đã được những “Bàn tay
vàng” của đồng nghiệp chữa trị tận tình nên vết thương đã dần biến
mất, chỗ xương gãy đã được nối lại như chưa hề gãy và đã có thể đi
lại nhẹ nhàng trong nhà! Ông Hàn liền quay lại, tới nhà BS Thư, thì
thấy BS Thư đang ngồi đợi ở cửa!
Khi đưa ông Bác sĩ Thư trở lại nhà,
ông Hàn nhận được một “Hợp đồng” rất hậu hĩnh: từ ngày 27 đến ngày 30
Tết, mỗi ngày đưa ông Bác sĩ Thư đi dạo phố phường một giờ đồng hồ!
Giá “cước vận chuyển” là hai triệu! Quả là một bất ngờ lớn đối với
ông Hàn, bởi bốn ngày tới đây sẽ xóa tan vĩnh viễn bốn ngày xui xẻo
của năm ngoái!
Bữa cơm tối, ông Hàn muốn cho vợ con
thưởng thức hai chữ bất ngờ của cái “Hợp đồng” với ông Bác sĩ Thư,
nhưng ông lại nghĩ, hôm nay mới là ngày 23, “Nói trước bước không
qua”, khoan đã! Bà vợ và cô con gái thấy ông rất tươi tỉnh (không như
năm ngoái), thỉnh thoảng lại cười tủm tỉm thì dường như cũng vui
lây! Hai mẹ con cũng dự tính “để dành” sự bất ngờ đến phút chót,
nhưng không hiểu sao, bà Bần lại muốn nói ngay hôm nay: “Cô con gái
rượu của ông muốn cho ông thưởng thức sự bất ngờ sớm một chút: Ngày
29 Tết, ông Bác sĩ Thư sẽ dâng lễ Ăn hỏi con gái Kim Ngân của ông
đấy! Ông có một tuần để suy nghĩ đồng ý hay không?”.
Ông Hàn nghe mà như chưa tin ở tai
mình, ông nhìn con gái như muốn nói: chính là con hãy nói cho cha nghe
đi? Nhưng cô con gái cứ ngồi bình thản ăn cơm, như là không biết bà
mẹ vừa nói gì! Càng nhìn cái dáng vẻ bình thản, tự tin của cô con
gái, ông Hàn càng thấy con mình sao mà xinh đẹp lạ thường!...
Sài Gòn, những ngày cuối năm, 2010
Đỗ Ngọc Thạch
nguồn: vannghechunhat.net